Tuổi mới lớn thường hay có những hành động… ngốc xít, và rồi nghĩ rằng cả thế giới biết được sự ngớ ngẩn của mình, rồi đâm ra… lo lắng, ức chế vẩn vơ…
Đã bao giờ bạn cảm thấy “mình thật lố bịch” trước một tình huống cực kỳ nhỏ nhặt? Chẳng hạn như… buzz một nick mà không thấy họ trả lời, hay treo status mà không ai để ý đến?
Nếu bạn đã từng như thế, thì cũng đừng ngạc nhiên. Bởi đôi khi, tôi cũng có những trạng thái tâm lí “hết sức quái gở” như thế khi online.
Những người bạn hiện nay của tôi, đa phần đều được làm quen trên internet. Họ làm quen tôi, hoặc ngược lại. Thật ra, họ không chỉ đơn thuần là những “người bạn ảo”, vì chúng tôi học chung trường, cùng trong một FAM tại một diễn đàn nào đó, hay có cùng sở thích, và rồi tình cờ gặp nhau, xin nick Y! M, blog của nhau, và cứ thế trao đổi thông tin qua internet. Đối với tôi, họ là những người bạn “có thật”, vì tôi được biết mặt họ, được tiếp xúc và nói chuyện với họ ngoài cuộc sống thật.
Nhưng chúng tôi kết giao với nhau bằng cảm xúc, bằng thế giới nội tâm… Vì những cuộc trò chuyện ngoài cuộc sống nhạt thếch, không có mối tương quan gì. Cuộc sống thật khiến cho sự lung linh của mỗi người giảm đi đôi chút, và rồi chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi chẳng có gì để nói khi mà chúng tôi gặp mặt nhau.